TRƯỚC
BIỂN
Trăm
cái trách,
Ngàn
cái yêu,
Ta
hỏi biển bao điều,
Biển
chỉ thì thầm lảng tránh,
Những
buổi sớm trời mưa, buổi trưa trời nắng,
Sao
thất thường, như lửa, như băng?
Cái
giận dịu như ánh trăng
Cái
yêu tái tê sâu như lòng biển.
Đâu
những lần hò hẹn,
Lô
nhô sóng bạc, đuổi mãi về đâu.
Nhớ
buổi gặp đầu,
Ta
say nụ cười biển cả;
Ta
đã buông mình trong mênh mang kỳ lạ,
Để
làm ngọn gió trôi theo,
Ta
đã để mình mang một thương yêu
Và
đơn phương thề kết thân cùng biển;
Ta
đã mang trăm ngàn lưu luyến,
Những
khi biển cất lời ca.
Nhưng
hỡi biển cả rất xa,
Ta
đã hiểu rồi, chỉ là mộng ảo:
Sóng
bạc là tình,
Màu
xanh là áo,
Chiều
sâu là lòng ( chẳng phải cho ta)
Biển
vẫn thầm thì,
Nhưng
biển cứ vời xa.
Nguyễn Đình Đức - Lạc Quèn 1977
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét