SÔNG
CÓ KHÚC MÀ NGƯỜI KHÔNG CÓ LÚC
Kính dâng Mẹ
Cha
bỏ con đi từ lúc nhỏ
Chỉ
vì chê mẹ: Vợ nhà quê
Rồi
cha kiếm vợ nơi thành phố
Mặc
mẹ con ta chẳng chịu về
Mẹ
bế con sang nhà bà ngoại
Sống
cùng các cậu với các dì
Những
đận quê mình Tây càn đến
Con
ngồi trên thúng, mẹ gánh đi
Vì
con mẹ phải chịu thiệt thòi
Những
mong con cũng được bằng người
Bao
nhiêu cay đắng, mình mẹ chịu
Chỉ
buồn con chậm lớn quá thôi
Loay
hoay mình mẹ lo con học
Chợ
Chuông, chợ Vạy chẳng ngại đường
Mặt
giáp với bùn trong gió Bấc
Suốt
ngày một nắng với hai sương
Ngày
xưa thật chán ông Ngoại quá
Gả
chồng cho mẹ tuổi mười hai!
Mười
bốn năm làm dâu vất vả
Để
26 tuổi chịu lẻ loi
Mẹ
bảo: số tao toàn vất vả
Cầm
tinh con ngựa chẳng nghỉ ngơi
Làm
thì làm thật, ăn, ăn giả
Có
lẽ long đong đến hết đời
Mẹ
dắt con ra chốn tỉnh thành
Thuê
nhà để ở, bán rau xanh
Một
mình chèo chống nơi kẻ chợ
Mà
con vẫn chẳng lớn được nhanh
Có
buổi tối về, ngồi mẹ khóc
Cả
ngày chạy chợ được năm hào
Tiền
nhà, tiền điện, tiền con học
Rồi
khi đau ốm biết làm sao
Đến
khi con đã lớn lên rồi
Thế
mà mẹ vẫn khổ, mẹ ơi
Đồng
lương đại học mà chẳng đủ
Để
mẹ tuổi già được thảnh thơi
Càng
nghĩ con càng thương mẹ lắm
Lấy
chồng dù có cũng như không
Tậu
ruộng, mua nhà, đều mất cả
Ở
hiền mà cứ mãi long đong
Những
lời mẹ dạy con vẫn nhớ
Phải
sống cho trong giữa cuộc đời
Mặc người lắt léo và thớ lợ
Riêng
con chớ bỏ đạo làm người
Sông
Đáy quê mình bao nhiêu khúc
Trăm
năm bên lở lại được bồi
Vì
sao riêng mẹ không có lúc
Một
đời toàn những chuyện buồn thôi
Hà Nội 24/10/1991
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét