NHỚ
MẸ
Nửa
đêm bỗng giật mình tỉnh dậy,
Ngơ
ngẩn buồn, nào thấy mẹ đâu?
Nghĩa
trang nơi ấy thảm sầu,
Nắng
mưa, mưa nắng, dãi dầu xót xa!
Mẹ
mang cả 73 năm chẵn,
Những
lo toan, buồn giận đi rồi.
Niềm
vui mẹ để cho đời
Một
con trai với hai người cháu thơ.
Ôi,
con biết thuở xưa mẹ khổ,
Suốt
cuộc đời lam lũ chắt chiu,
Một
đèn, một bóng hắt hiu,
Một
con, một mẹ, sớm chiều dựa ai?
Mới
buổi sớm chợ Mai, chợ Vạy,
Đã
buổi chiều Cầu Nẩy, Ngõ Ba.
Lênh
đênh một gánh cửa nhà,
Bên
con, bên gạo, biết là về đâu?
Con
biết lắm, nỗi đau của mẹ,
Thuở
lấy chồng chẵn lẻ mười hai.
Bốn
lần nở nụ mang thai,
Chỉ
nuôi được một hình hài con thôi.
Ra
Hà Nội lần hồi cơm cháo,
Mẹ
bôn ba chạy gạo, bán rau,
Một
mình mẹ phải đương đầu,
Đất
trời Hà Nội phải đâu dễ dàng.
Mẹ
thật giống như nàng chinh phụ,
Chỉ
một mình dang dở nuôi con.
Có
chồng để đợi mỏi mòn,
Có
nhà, có ruộng, héo hon thêm buồn.
Có
như thế chẳng hơn chẳng có,.
Để
về già thêm khổ thần kinh
Nỗi
đau mẹ chịu một mình,
Sau
3 ngày tết, dứt tình mẹ đi.
Đành
rằng "sinh ký, tử quy",
Nỗi
đau mất mẹ, còn gì đau hơn!
Ngày
06/8/1990
Đình Đức
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét